Khơi nguồn cảm xúc bất tận với tuyển tập những bài thơ tự do hay nhất, chạm đến mọi cung bậc cảm xúc của cuộc sống. Từ những vần thơ mộc mạc về quê hương, gia đình thiêng liêng, tình cha mẹ bao la, đến những rung động ngọt ngào của tình yêu, vẻ đẹp tươi mới của mùa xuân, sự chân thành của tình bạn và niềm tự hào về đất nước – tất cả hội tụ trong không gian thơ ca phóng khoáng, không giới hạn này.
Hãy cùng đắm mình vào thế giới của ngôn từ tự do, nơi mỗi con chữ là một mảnh ghép độc đáo của tâm hồn trong những bài thơ dưới đây.
Tổng hợp những bài thơ tự do về quê hương
Tuyển chọn các tác phẩm thơ tự do, thể hiện tình cảm sâu sắc và những ký ức đẹp đẽ về quê hương, chốn chôn rau cắt.
Quê tôi
Quê tôi nằm nghiêng bên triền đê,
Có con sông lặng lẽ trôi như câu chuyện cổ.
Tiếng sáo diều bay qua chiều gió,
Lúa cúi đầu nghe lời ru của mẹ.
Mùa thu về, khói lam lên từ bếp,
Hơi ấm thơm mùi rơm rạ, mùi thời gian.
Tôi đi xa, mang theo dáng mẹ ngồi bên hiên,
Và giọng nói quê nhà – mãi mãi không phai.
Chiều trên cánh đồng quê
Chiều buông trên đồng lúa,
Ánh nắng vàng vỡ tan trong mắt trẻ con.
Con trâu lững thững về chuồng,
Lũy tre làng nghiêng bóng mát rì rào.
Không còi xe, không nhà cao cửa rộng,
Chỉ có tiếng gà gáy vang đầu ngõ,
Và hương thơm từ gánh xôi của bà,
Đủ ấm cả một ngày dài.
Mùa hạ quê nhà
Ve ngân lên những tiếng rộn ràng,
Bầu trời quê xanh ngắt niềm thương nhớ.
Tôi trở về giữa mùa hạ nở,
Lối nhỏ xưa còn dấu chân mình.
Dưới gốc đa, lũ bạn cũ chơi ô ăn quan,
Giọng cười vang như chưa hề chia xa.
Chao ôi, chỉ quê hương mới có thể
Làm dịu mát lòng người đã lớn.
Đêm trăng trên làng
Trăng rơi đầy trên mái rạ,
Gió thì thầm qua hàng cau đứng yên.
Tiếng chó sủa xa xa trong đêm,
Như canh giữ giấc mơ cho lũ trẻ.
Người mẹ khâu áo bên đèn dầu nhỏ,
Lặng lẽ như hương cau trong gió.
Quê nhà – giản dị vậy thôi,
Mà khiến lòng con chẳng thể nguôi.
Bức thư gửi quê
Con viết cho quê bằng lời của gió,
Từ nơi phố thị náo nhiệt, xa xôi.
Cây gạo trước sân giờ còn đỏ lửa?
Có ai nhắc đến tên con mỗi buổi chiều rơi?
Con nhớ vị nước giếng mát lành,
Nhớ tiếng mẹ gọi từ đầu ngõ.
Quê nhà ơi, dù con đi muôn dặm,
Trái tim này vẫn hướng về nơi ấy – một miền quê.
Quê hương — Tác giả: Đỗ Trung Quân
Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dạy hãy yêu?
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Tiếng ếch râm ran bờ ruộng
Con nằm nghe giữa mưa đêm
Quê hương là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học mưa rơi
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người đều có
Vừa khi mở mắt chào đời
Quê hương là dòng sữa mẹ
Thơm thơm giọt xuống bên nôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.
Nhớ con sông quê hương – Tế Hanh
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng…
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không gành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương
Các bài thơ tự do về gia đình
Các bài thơ tự do về gia đình: Tập hợp những bài thơ không gò bó về vần điệu, diễn tả chân thực những mối quan hệ, tình cảm gắn bó và những khoảnh khắc đáng nhớ trong gia đình.
Mẹ Là Nhà
Mẹ là nhà,
Nơi con về dù trời có đổ mưa rơi.
Bàn tay mẹ – ngọn lửa nhỏ,
Sưởi ấm cả những ngày con chơi vơi.
Mẹ là bếp lửa,
Âm thầm mà bền bỉ,
Nuôi con bằng những điều giản dị,
Như cơm trắng và giấc ngủ êm đềm.
Cha Tôi
Cha không nói nhiều,
Nhưng từng giọt mồ hôi là lời thương sâu nặng.
Mỗi bước chân cha đi trên đồng ruộng,
Là một ước mơ gửi gắm cho con.
Cha dựng mái nhà bằng cả thanh xuân,
Đôi tay chai sần nhưng ôm con thật nhẹ.
Con lớn lên,
Trong bóng dáng âm thầm mà vững chãi.
Bữa Cơm Gia Đình
Chẳng phải cao lương mỹ vị,
Chỉ là canh rau, đĩa cá kho, chút rau thơm.
Nhưng có tiếng cười, có người ngồi đợi,
Là bữa cơm ngon nhất đời con.
Bàn ăn nhỏ,
Gom đủ cả thế giới.
Nơi mỗi ngày trở về,
Là một lần hạnh phúc.
Em tôi
Em là chiếc nắng sớm,
Vừa chạm ngõ đã làm tôi mỉm cười.
Giọng em bi bô giữa chiều tan học,
Mỗi tiếng gọi “anh” – một điều tuyệt vời.
Tôi lớn lên cùng tiếng cười của em,
Biết nhường nhịn, biết yêu thương.
Gia đình có em – nhỏ thôi,
Nhưng là điều làm lòng tôi ấm nhất.
Mái nhà
Mái nhà ấy,
Nơi cha mẹ cùng tôi đi qua bao mùa mưa nắng.
Nơi bão giông không chạm được trái tim,
Vì bên nhau là đủ vững vàng.
Tường không cao, cửa không rộng,
Nhưng đầy ắp tiếng gọi thân quen.
Dẫu mai này con đi xa muôn dặm,
Mái nhà vẫn là nơi con quay về.
Bài thơ tự do về cha mẹ hay nhất
Tuyển chọn những bài thơ tự do đặc sắc nhất, ca ngợi công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ và thể hiện lòng biết ơn vô bờ bến.
Mẹ tôi là gió
Mẹ tôi là gió – không màu, không tiếng,
Nhưng luôn hiện diện giữa cuộc đời con.
Dõi theo từng bước con đi lặng thầm,
Dẫu ngược gió, mẹ vẫn là nơi bình yên nhất.
Những vết chai trên tay là bài học,
Không cần lời – con cũng hiểu yêu thương.
Mẹ chưa từng đòi hỏi điều gì,
Chỉ mong con sống một đời không hối tiếc.
Dưới mái hiên chiều nay,
Gió lại về – mùi tóc mẹ thoảng qua…
Con thèm được nhỏ bé lần nữa,
Ngủ yên trong tay mẹ như thuở chưa xa nhà.
Bàn chân cha
Bàn chân cha – đi qua sỏi đá,
Dẫn con qua bao ngã rẽ cuộc đời.
Chẳng ồn ào như những lời dạy bảo,
Mà lặng lẽ, vững vàng – như đất dưới chân tôi.
Cha không khóc,
Dẫu nhiều lần con làm cha buốt lòng.
Cha không nói,
Chỉ đứng xa nhìn con lớn từng ngày.
Con giờ hiểu:
Yêu thương đâu cần lời hoa mỹ,
Chỉ cần một bóng lưng gầy
Vẫn chờ nơi ngõ nhỏ mỗi chiều về…
Những bài thơ tự do về tình yêu đôi lứa
Tập hợp những bài thơ tự do ghi lại những cung bậc cảm xúc đa dạng của tình yêu, từ những rung động đầu tiên đến những khoảnh khắc lãng mạn và sâu lắng.
Giữ lấy mùa thu
Em đến, nhẹ như một mùa thu
Gió chạm khẽ vào tim anh mà anh chẳng kịp giấu
Chiếc lá vàng rơi… không phải vì gió đâu
Mà bởi lòng anh vừa có em chạm tới.
Chúng ta không cần lời thề
Chỉ cần mỗi sớm mai tỉnh dậy
Vẫn nhìn nhau với ánh mắt đầu tiên
Là đủ biết yêu thương còn ở lại.
Khi yêu
Khi yêu, mình chẳng tính được gì
Chỉ thấy nhớ mỗi lúc không kịp nhìn nhau
Chỉ thấy tim bối rối khi nghe tên người đó
Chỉ thấy buồn, dù chẳng có gì đau.
Khi yêu, nụ cười cũng thành lửa
Đốt cháy hết mọi ngày tháng cô đơn
Khi yêu, con người ta ngốc lắm
Chỉ muốn cùng nhau đi đến hết đời.
Nếu có ngày
Nếu có ngày chúng mình chẳng còn trẻ
Anh có còn nắm tay em qua phố đông?
Nếu mái tóc em không còn mượt mà như thuở
Liệu anh có vẫn gọi em là mùa xuân?
Thời gian có thể xóa đi nhiều điều
Nhưng xin đừng xóa đi ánh mắt đó
Thứ ánh sáng từng soi tim em mỗi tối
Khi anh gọi: “Mình về nhé, em ơi!”
Từ ấy – Tố Hữu
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim…
Tôi buộc hồn tôi với mọi người
Để tình trang trải với trăm nơi
Để hồn tôi với bao hồn khổ
Gần gũi bên nhau thêm sức mạnh đời.
Tôi đã là con của vạn nhà
Là em của vạn kiếp phôi pha
Là anh của vạn đầu em nhỏ
Không áo cơm, cù bất cù bơ…
Tự tình – Xuân Diệu
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
Nếu yêu em, anh chỉ biết yêu em
Không cần biết trời cao hay biển rộng
Không cần biết ngày tháng có trôi êm.
Yêu là chết trong lòng một ít
Là đắm chìm, là khát vọng dâng trào
Là thảng thốt khi vô tình gặp mặt
Là đợi chờ, là nhung nhớ khôn nguôi.
Em có biết, tình anh như ngọn lửa
Cháy âm thầm nhưng thiêu đốt tim anh
Dù có lúc tưởng chừng như đã tắt
Nhưng mỗi nhìn em lại bừng cháy lung linh.
Các bài thơ tự do về mùa xuân
Tuyển chọn những bài thơ tự do tươi vui, tràn đầy sức sống, khắc họa vẻ đẹp rạng rỡ và những cảm xúc hân hoan của mùa xuân.
Xuân ghé qua ngõ nhỏ
Xuân về khe khẽ qua ngõ nhỏ,
chiếc lá non rung rinh như cười.
Mẹ hong lại nắng trên vòm áo cũ,
cha ngồi vá lại chiếc lưới năm xưa.
Lũ trẻ rủ nhau thả diều trên đê,
cánh diều chao như mộng đầu năm mới.
Tiếng cười vang lên làm gió cũng vui lây,
xuân đâu cần pháo nổ, chỉ cần lòng người mở cửa.
Lặng lẽ một mùa xuân
Có một mùa xuân không tiếng pháo,
chỉ có mưa phùn gõ nhẹ ô hiên.
Ai đó đứng bên khung cửa sổ,
đếm bao nhiêu nỗi nhớ chưa tên.
Đào phai khẽ rụng từng cánh mỏng,
gió lùa về chạm giấc mơ em.
Mùa xuân – không chỉ là nắng ấm,
mà là lòng người dịu lại êm đềm.
Xuân trên mái tóc mẹ
Con trở về, thấy xuân trên tóc mẹ,
lấm tấm sương pha giữa mái thời gian.
Gian bếp nhỏ thơm mùi bánh chưng mới,
tiếng chày vang hòa nhịp gió mơ màng.
Cành mai trước hiên vừa hé nụ,
mắt mẹ cười như nắng cuối đông tan.
Xuân đâu chỉ là hoa và lễ hội,
mà là khoảnh khắc bên mẹ dịu dàng.
Gửi một mùa xuân cho em
Anh cất mùa xuân vào trong túi áo,
đợi ngày em ghé sẽ mang ra.
Có chút gió, chút nắng và nụ cười em bỏ quên,
trên cánh đồng hoa cải ven sông mùa cũ.
Anh không hứa điều gì to tát,
chỉ xin một xuân ta cùng nhau đi qua.
Trên con đường đầy hoa dại,
nắm tay nhau mà chẳng cần nói gì cả.
Mùa xuân chín – Hàn Mặc Tử
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
Tiếng ai tha thiết bên cành biếc
Em, ước mơ gì hỡi tóc thề?
Mùa xuân đang tới, nghĩ chi nhiều?
Kìa én đầu thôn đã trở về.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Có hay chăng dưới ngấn nước cờ,
Có thấy chăng mình nhớ tiếc thờ.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Có lẽ nào như tiếng tơ?
Buổi chiều nay khóc dưới trăng mờ.
Mùa xuân nho nhỏ – Thanh Hải
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Những giọt sương trong vắt
Những giọt sương long lanh
Có những người đi xa
Có những người đến lại
Ôi! Trái tim nhỏ bé
Vẫn nhịp đập yêu thương
Từng phút từng phút
Lộc đã nẩy trên cành
Những nụ hoa xinh xinh
Cánh mỏng như tơ
Em có đi về chăng
Em có nhớ mùa này
Xưa đã là phơi phới
Giờ vẫn còn xanh tươi
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ mà đi tới
Dù là xuân của đất
Dù là xuân của người
Tôi vẫn còn yêu lắm
Cánh én và cỏ non
Vẫn nghe trong nắng mới
Tiếng chim chiền chiện hót
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ mà đi tới
Dù là xuân của đất
Dù là xuân của người.
Đất nước (trích đoạn về mùa xuân) – Nguyễn Khoa Điềm
Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi
Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa…” mẹ thường hay kể.
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc
Tóc mẹ thì bới sau đầu
Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
Cái kèo, cái cột thành tên
Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng
Đất Nước có từ ngày đó…
Đất là nơi anh đến trường
Nước là nơi em tắm
Đất Nước là nơi ta hò hẹn
Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc”
Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”
Khi hai đứa cầm tay
Đất Nước là nơi ta trò chuyện
Đất Nước là nơi mỗi người một việc
Làm sao cho Đất Nước vẫn là Đất Nước
Khi mẹ sinh ra cha và sinh ra anh
Đất Nước đã sinh ra những ai?
Dưới đất mẹ có người ngủ
Trên đất mẹ có người đi.
Thơ tự do về tình bạn hay nhất
Tuyển chọn những bài thơ tự do hay nhất, ca ngợi tình bạn chân thành, sự sẻ chia, đồng hành và những kỷ niệm đẹp giữa những người bạn.
Bến đợi – Nguyễn Minh Quân
Tình bạn như con thuyền
Trôi lặng lẽ trên dòng thời gian
Không ồn ào, không vội vã
Nhưng luôn hiện diện
Những ngày mưa tháng ba
Chúng ta ngồi bên hiên nhà
Chia nhau điếu thuốc
Và những câu chuyện dang dở
Bạn đã dạy tôi cách nhìn đời
Bằng đôi mắt trong veo
Khi tôi chỉ thấy màu xám
Bạn chỉ cho tôi cầu vồng sau cơn mưa
Có những ngày ta cách xa
Mỗi người một phương trời
Nhưng tâm hồn vẫn tìm về nhau
Như những vì sao xa cách
Vẫn cùng tỏa sáng một bầu trời
Tôi giữ lại trong tim
Tiếng cười của bạn
Ấm áp và chân thành
Như ánh lửa trong đêm đông giá rét
Tình bạn không cần lời thề non hẹn biển
Chỉ cần một cái gật đầu
Và bạn biết rằng
Tôi sẽ luôn ở đó
Nơi bến đợi của đời nhau.
Đồng hành – Trần Ngọc Mai
Hôm nay tôi chợt nhớ
Về người bạn năm nào
Người đã nắm tay tôi
Khi tôi vấp ngã
Bạn không phải là người duy nhất
Nhưng là người đặc biệt
Trong câu chuyện đời tôi
Bạn là chương không thể thiếu
Chúng ta đã cùng đi
Qua những dốc đời chông chênh
Đôi khi trượt chân
Nhưng chưa bao giờ buông tay nhau
Tình bạn như ly rượu
Càng để lâu càng thấm
Không ngọt ngào như đường
Nhưng đậm đà như trà
Trong những đêm thức trắng
Bạn là người lắng nghe
Không phán xét, không chê trách
Chỉ có sự thấu hiểu
Thời gian có thể làm phai nhạt nhiều thứ
Nhưng không thể xóa đi
Dấu chân ta đã cùng in
Trên con đường đồng hành
Cảm ơn bạn đã là bạn
Không vì lợi ích
Không vì danh vọng
Chỉ đơn giản vì đó là bạn
Và tôi là tôi
Hai người đồng hành
Trên hành trình cuộc sống.
Có một người bạn như thế
Có một người bạn,
luôn im lặng lắng nghe khi mình chẳng biết nói gì.
Ngồi cạnh nhau, chẳng cần câu từ —
chỉ cần sự hiện diện cũng đủ làm lòng dịu lại.
Có một người bạn,
không giỏi an ủi bằng lời,
nhưng sẵn sàng đến bên
vào những ngày mình chẳng còn muốn bước tiếp.
Chúng mình lớn lên giữa những đổi thay,
bạn bè đến rồi đi như mây cuối trời,
vậy mà cậu — vẫn ở đó,
như chiếc ghế gỗ cũ, vẫn vững chãi giữa hiên nhà.
Tình bạn ấy không ồn ào,
không cần hứa hẹn hay lời thề thốt.
Chỉ cần biết rằng —
mỗi khi mình ngã xuống, sẽ có ai đó kéo mình dậy…
…và mỉm cười nói: “Tớ đây rồi!”
Những ngày thanh xuân có nhau
Những ngày ấy, nắng rải vàng sân trường,
chúng mình đuổi bắt thời gian bằng những trận cười vỡ òa sau mỗi giờ tan học.
Có những lần khóc thầm,
nhưng rồi cũng lau nước mắt cho nhau — không hỏi lý do.
Bạn từng cho tôi mượn chiếc bút chì cuối cùng,
chia nửa ổ bánh mì trong giờ ra chơi,
và nói:
“Đừng lo, có tớ ở đây.”
Tình bạn — không phải là những gì to lớn,
mà là những điều nhỏ nhặt,
được cất giữ như báu vật
trong ngăn ký ức.
Rồi mai này, mỗi đứa một nơi,
sẽ có hôm ngồi nhớ lại và bật cười:
“Ngày xưa, mình đã có nhau —
và từng đi qua tuổi trẻ như thế!”
Thơ tự do về đất nước tươi đẹp
Tập hợp những bài thơ tự do thể hiện lòng yêu nước, niềm tự hào về vẻ đẹp thiên nhiên, văn hóa và con người Việt Nam.
Tổ quốc – Nguyễn Duy
Tổ quốc mỗi người chỉ một
như là chỉ một Mẹ thôi
Tổ quốc nếu ai không nhận ra
sẽ không lớn nổi thành người.
Có thể ngủ quên trên giường không mơ
thức dậy vẫn biết quanh mình đó là Tổ quốc
như biết quanh mình bầu không khí.
Lúc ở xa chợt thèm nghe giọng nói của người mình
chua, ngọt, đắng, cay, mặn, nhạt…
tưởng đã quen nên không còn nghe thấy
bỗng thấy thiếu thấy nhớ
nỗi nhớ làm ta cao lớn hơn.
Có thể ta là cánh chim bay mải
no bụng phương xa
quên mất đường về
có thể bão giông vùi dập cánh
nửa đời thay lông đổi mẩy
nhưng chỉ cần một thoáng
động cựa cựa bên trong
hồn ta lại tìm được tổ.
Đất nước tôi – Ý Nhi
Đất nước tôi
Từ đỉnh núi cao đến biển
Vang tiếng suối reo
Như tiếng ca hòa bình
Đất nước tôi như mảnh vườn xanh
Từng khuôn mặt, nụ cười
Nở rộ như hoa
Mùa xuân trên quê hương
Cánh đồng thơm mùi lúa mới
Và em bé chạy theo cánh diều
Lưng trời xanh ngát
Đất nước tôi đi qua bao đau thương
Vẫn đứng dậy, vươn vai như cây tre
Dẻo dai và kiên cường
Vững vàng trên mảnh đất ngàn năm
Hôm nay, đất nước tôi
Những thành phố rực ánh đèn
Và làng quê yên bình
Trong vòng tay mẹ hiền thân thương.
Đất nước trong tôi
Đất nước tôi –
một dải lụa mềm vắt ngang trời xanh
nơi bình minh rạng rỡ trên đồng lúa
và hoàng hôn buông chậm trên lưng đồi.
Tôi nghe tiếng sóng biển quê mình
thì thầm chuyện ngàn năm giữ nước
mỗi hạt cát – một bước chân người xưa
mỗi ngọn gió – một khúc ru ngọt lành.
Tôi yêu con đường làng quanh co
nơi hoa cau rụng trắng chân mẹ
yêu màu áo nâu phai mưa nắng
ôm cả trời yên bình vào tim.
Đất nước tôi –
dẫu đi xa muôn trùng
vẫn mãi là nơi tôi gọi là nhà.
Dọc theo dải đất hình chữ S
Tôi đi dọc theo hình cong đất mẹ
mỗi khúc quanh là một miền thương nhớ
núi cao chạm mây – Tây Bắc gọi về
biển xanh vỗ nhịp – miền Trung thầm hát.
Tôi thấy cánh đồng miền Nam trải rộng
hương lúa bay trong gió sông Tiền
con đò nhỏ trôi giữa chiều yên ả
như đưa ký ức trở về những ngày xưa.
Mỗi vùng đất – một trang thơ đang viết
bằng mồ hôi, máu, và nụ cười trẻ nhỏ
người Việt tôi – đi qua bao giông bão
vẫn đứng hiên ngang giữa trời đất bao la.
Đất nước ấy – không chỉ là bản đồ
mà là nơi tim tôi luôn hướng về.
Màu cờ trong gió
Có một màu đỏ bay lên giữa trời xanh
như tim đất nước đập rộn trong gió
lá cờ ấy – không chỉ là vải
mà là hồn sông núi kết tinh.
Tôi thấy trong từng con phố
dáng mẹ gánh rau – lặng lẽ
nét mặt cha – rám nắng
và tiếng cười trẻ thơ vang như tiếng tương lai.
Tôi thấy trong từng ngọn núi, dòng sông
là chuyện kể không lời
về những người ngã xuống
cho ngày hôm nay xanh.
Đất nước tôi –
là bài ca không cần nốt nhạc
nhưng ai nghe cũng rưng rưng.
Lời kết
Hy vọng rằng tuyển tập những bài thơ tự do đa dạng chủ đề này đã mang đến cho bạn những phút giây lắng đọng và những khám phá mới mẻ trong thế giới của ngôn từ. Bạn yêu thích bài thơ nào nhất? Hãy chia sẻ cảm xúc của bạn ở phần bình luận bên dưới nhé!